Góc nhìn cá nhân về cách nói chuyện với gia đình
…………………………………………
Mục đích nói chuyện với người thân là gì?
Để vui vẻ hay mong cái tôi của mình chiến thắng?
…………………………………………
Đây là cách nói chuyện , chính xác hơn là mindset của mình.
Như thường lệ, mình xin kể câu chuyện để dễ hình dung trong đầu và cũng giúp bạn nhớ lâu hơn
…………………………………………
Ngày xưa…
Có một cậu bé rất trẻ và khỏe
Cậu rất muốn thành công. Cậu nghĩ người thành công là người phải chiến thắng mọi thứ bằng mọi cách
Người chiến thắng sẽ có tất cả tiền bạc và sự tôn trọng của người khác
Vào một ngày…
Cậu chuẩn bị thi chạy với 2 cậu bé khác trong ngôi làng nhỏ
Mọi người trong làng tập trung rất là đông để cổ vũ cuộc thi
Ông nội của cậu bé nghe tin cuộc thi của cháu mình mặc dù ông ở rất xa cũng đến xem cậu thi đấu
Bằng sức trẻ và sự quyết tâm. Cậu đã về đích đầu tiên và bỏ xa 2 đối thủ còn lại
Khán giả phấn khích đứng dậy vỗ tay chúc mừng cậu
Nhưng ông nội của cậu vẫn ngồi yên, không thể hiện bất cứ cảm xúc vui mừng
Cậu rất hãnh diện và tự hào
Cuộc thi thứ 2 tiếp tục. Lần này đối thủ của cậu là 2 cậu bé nhỏ, thấp hơn cậu
Và tất nhiên cậu lại là người chiến thắng
Đám đông lại đứng lên vỗ tay tung hô chiến thắng của cậu
Ông nội lại vẫn ngồi yên, không bày tỏ cảm xúc
Cậu càng tự hào và cảm thấy mình quan trọng nhất
Khán giả hò reo👏
“Chạy đua tiếp đi cậu bé, Chạy thi tiếp đi người chiến thắng”
Lần này, ông nội của cậu bé dẫn tới 2 đối thủ đặc biệt cho cậu
Đối thủ 1 là người đàn ông mù.
Đối thủ 2 là người phụ nữ già yếu.
Cậu bé ngạc nhiên hỏi lại😯
“Cháu thi đấu 2 người này hả ông”
Ông nội đáp lại😌
“Đúng! Đây là cuộc thi cho người chiến thắng”
Cuộc thi đã bắt đầu, chỉ một mình cậu về đích. 2 đối thủ còn lại vẫn còn ở vạch xuất phát
Cậu vui mừng, giơ 2 tay ăn mừng vui sướng
Nhưng khán giả im lặng, không tung hô chiến thắng cậu như lần trước nữa
Cậu liền chạy tới ông nội để hỏi nguyên nhân😧
“Mọi người sao vậy ông, tại sao họ không vui mừng khi con đã là người chiến thắng”
Ông nội nói😐
“Con thi chạy lại đi, lần này phải 3 người cùng về đích cùng thì con sẽ biết tại sao”
Cậu suy nghĩ chốc lát, rùi quay lại vạch xuất phát, tay trái nắm cụ bà già, tay phải nắm cụ ông mù
Cậu đi rất chậm rãi dắt 2 đối thủ cùng về đích
Khán giả lại đứng lên vỗ tay hò reo chúc mừng
Ông nội lần này mới chịu đứng dậy và gật đầu mỉn cười nhẹ nhàng
Cậu có cảm giác vô cùng tự hào và hãnh diện
Đối thủ của cậu- Người đàn ông mù ngạc nhiên nói😲
“Tôi không biết ai trong chúng tôi về đích trước, nhưng tôi rất vui mừng”
Ông nội nhìn vào mắt cậu và nói😉
“Đây là cuộc đua mà người chiến thắng nhận được nhiều giải thưởng hơn các cuộc đua khác. Khác giả không vui mừng vì người chiến thắng”
Câu chuyện đã hết 🔚
…………………………………………
Trong cuộc nói chuyện bình thường với người thân trong gia đình về một chủ đề không quan trọng lắm thì y như rằng
Lúc đầu, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng nhưng càng về sau càng căng thẳng
Để rùi, cuối cùng kết thúc, mọi người đều mang cảm xúc bực bội, tệ hơn là ảnh hưởng mối quan hệ vì 1 chuyện tào lào.
Nguyên nhân:
Ai cũng muốn cái tôi(bản ngã) mình chiến thắng
Làm sao thay đổi nói chuyện để luôn vui vẻ?
Lúc đầu, mình áp dụng nhiều cách giao tiếp, thay đổi cảm xúc hay ngôn từ nói chuyện
Nhưng chỉ được đầu câu chuyện vui vẻ, càng về sau lại càng tồi tệ.
Mình phải thay đổi tư duy- mục đích chứ không phải kiểu cách
Mình phát hiện tư duy này trong trường hợp thế này
Hôm đó, mình dẫn 2 đứa cháu lớp 3 và lớp 4 ra công viên đi bộ
2 đứa rủ mình thi chạy. Chắc bạn cũng đoán Mình sẽ về nhất rùi.
Nhưng không
Mình cố tình chạy chậm sau 2 đứa, để bọn nó về đích trước
2 đứa rất vui, cười rất nhiều.
Lúc đó, bỗng dưng mình nghĩ.
Tại sao trong cuộc nói chuyện với bố mẹ, anh em, sao mình nhận thua như vậy luôn đi để họ chiến thắng
Mình thắng thì đâu được gì? ( Tiền không thêm đồng nào- Tiếng thơm cũng không có-Được bản ngã làm gì)
Mình thua thì những yêu quý vui vẻ. Đó là điều tốt đẹp nhất mình có thể cho họ
Ví dụ mình đã áp dụng tư duy nói chuyện như thế nào ha.
Trong bữa cơm gia đình, mình và ông anh đang nói chuyện về chủ để Tenis. Mình fan NaDal. Ông anh là fan Federer
Lúc đầu chủ đề tenis vui vẻ
Về sau là bắt đầu so sánh, ai giỏi hơn ai rùi tìm khuyết điểm thần tượng của người kia ra bêu xấu. Ai cũng muốn thần tượng mình là số 1
Rùi mình bắt đầu ngửi thấy mùi căng thẳng.
Lần này, không để không cuốn theo, mình trấn tĩnh lại🤔
“Ok, Nadal hơn Federer thì mình được cái gì?
Đâu được gì mà còn mất nhiều hơn.
Để Nadal là số 2 đi thì anh trai vui vẻ. Đó là cách mình giúp người thân của mình”
…………………………………………
Đó là góc nhìn cá nhân của mình nên Bạn giúp mình 1 việc nhỏ nha
Nếu bạn có hướng nhìn khác tốt hơn thì bạn comment bên dưới 👎 giúp mình thay đổi
Mong rằng câu chuyện ngắn này giúp bạn có 1 góc nhìn nào đó tốt hơn
Thanks😌
………………………………………………
📖 Xem Sách …mình đã highlighting
📖 Sách …mình đã highlighting giúp bạn:
1️⃣ Tập trung kiến thức trọng tâm, đọc nhanh hơn
2️⃣ Đọc có cảm xúc hơn như kiểu là trò chuyện 3 người: Bạn với Mình và Tác giả

Nguyên bản: Cách nói chuyện English
Once upon a time…
There was a young athletic(khỏe mạnh) boy hungry for success
for whom winning was everything
And success was measured just by winning.
One day
The boy was preparing himself for a running competition in his small village
He and two other young boys compete
A large crowd had gathered(tập hợp) to witness(chứng kiến) the sporting spectacle(cảnh tượng)
and the wise(khôn ngoan) old man, upon hearing of the little boy,
had traveled far to bear witness also.
The race commenced looking like a level heat at the finishing line
but sure enough, the boy dug deep and called on his determination strength, and power…
He took the winning line and was first.
The crowd was ecstatic(phấn khích) and cheered and waved(vẫy tay) at the boy
The wise man remained still and calm, expressing(bày tỏ) no sentiment(tình cảm)
The little boy, however, felt proud and important
A second race was called
and two new young, fit, challengers(đối thủ) came forward, to run with a little boy
The race started and sure enough, the little boy came through and finished first once again
The crowd was ecstatic again and cheered and waved at the boy
The wise man remained still and calm again expressing no sentiment
The little boy however felt proud and important
“Another race, another race” pleaded(năn nỉ) the little boy
The wise old man stepped forward and presented(trình bày) the little boy with two new challengers(đối thủ)
An elderly(già) frail(yếu) lady and a blind man
“What is this” the little boy
“This is no race’’ he exclaimed(kêu lên)
“Race,” said the wise man
The race was started and the boy was the only finisher
The other two challengers were left standing at the starting line
The little boy was ecstatic(sững sờ) that he had raised(giơ tay) his arms in delight(giơ tay nên vì vui sướng)
The crowd, however…
were silent showing no sentiment toward the little boy
“What has happened? Why not the people join in my success?” He asked the wise old man.
“Race again” replied the wise man
“This time finished together all three of you finished together’’ continued the wise man
The little boy thought a little stood in the middle of the blind man and the frail old lady
And then took the two challengers by the hand
The race began and the little boy walked slowly ever so slowly to the finishing line and crossed it
The crowd was ecstatic and cheered and waved at the boy
The wise man smiled gently(dịu dàng) nodding(gật đầu) his head
The little boy felt proud and important
Old man, I understand not who are the
the crowd cheering for which one of us three asked the little boy
The wise old man looked into the little boy’s eyes,
placing(đặt) his hands on the boy’s shoulders and replied softly…(nhẹ nhàng)
“Little boy, for this race, you have won much more than in any race you have ever run before and for this race the crowd cheer not for any winner’’
you see in life… in your life
what are you running for?
Are you hungry for success?
Is wining the only measurement( thước đo) for you in your life?
Who are you running against(chống lại)?
And if you always win against everybody
Then soon the people will stop cheering for you
At the end of your life if you look back…
The question is:
who was running next to you, in this race?
If they were weaker and old
Did you help them to get across the line?
Did you all finish together?
Because that is the best race you can ever run..
so run!
Run this race called life
But don’t forget:
It is not important if you win
It is important how you run this race
…………………………………………
|| Nhớ ha || Dù kẹt thời gian thế nào đi nữa thì
# cách nói chuyện, nói chuyện, cách nói chuyện có duyên